Kenny Sang tiếp tục khoe bằng khen nhân ngày 20-11

Nhân dịp 20/11 sắp đến, Kenny xin chia sẻ kỉ niệm, một bài viết đạt giải xuất sắc của đài VTV6 và Trung ương Đoàn tổ chức. Một bài viết kỉ niệm về cô giáo dạy Văn đã tận tuỵ dạy dỗ Kenny để trở thành học sinh giỏi Văn của đội tuyển. Con sẽ luôn khiến cô tự hào, và thầm chứng minh rằng người đẹp ngoại hình không phải ai cũng không não, đẹp về ngoại hình phải đẹp cả tri thức thì mới thành công lâu dài được. Con mãi nhớ về cô...
Áo dài xén tà
Tôi là một thằng con trai như biết bao thằng con trai khác nhưng có một điều khiến tôi nổi bậc hơn họ đó chính là điểm số môn Văn lúc nào cũng cao ngất. Tôi tự hào vì điều đó. Mọi người vẫn hay nghi ngờ về giới tính của những thằng con trai học giỏi Văn như tôi nhưng tôi hòan tòan không quan tâm. Con trai học giỏi Văn thì sao chứ, mỗi người có một thế mạnh riêng và tôi tự tin rằng con đường và môn học mình chọn là đúng.
Ngày ấy điểm số của tôi luôn thuộc hàng Top của trường. Tôi được chú ý như một cây Văn cực “đỉnh” và luôn có mặt trong đội tuyển Văn trong suốt những năm đi học. Có lẽ vì vậy mà suốt một thời gian dài tôi tự mãn và luôn ỷ lại vào sức học của mình. Tôi học tuột dốc môn Toán một cách đáng kể cho đến ngày tôi gặp cô…
DH… Cái tên nghe dịu dàng và thanh khiết như chính con người cô cũng như bộ môn mà cô đang giảng dạy. Cô phụ trách môn Văn học của lớp tôi và chắc chắn rằng sẽ là một trong những giáo viên giúp cho đội tuyển của nhà trường giành chiến thắng trong kỳ thi học sinh giỏi sắp tới. Năm ấy vì quá ỷ lại vào bản thân nên tôi không có tên trong danh sách đội tuyển dự thi chính thức mà người thay thế tôi lại chính là cháu gái của cô. Cũng từ ngày ấy mỗi khi nhắc đến tên cô là tôi ghét cay ghét đắng. Tôi quyết sẽ không bao giờ quan tâm đến cái môn vốn chỉ dành cho con gái này nữa. Một tháng sau, tôi vô tình nhận được email với cái tên khá nhẹ nhàng Comay… Tôi hồi hộp mở mail ra vì đã từ lâu lắm rồi tôi chưa bao giờ nhận được bất cứ một dòng mail nào kể cả bạn bè hay người thân nhất cũng vậy.
Comay…
“Hãy là chính mình em nhé! Là con trai thì cần có bản lĩnh, là con trai không nên để trong lòng những chuyện nhỏ nhặt mà phải biết bỏ qua cái nhỏ để làm những việc to hơn, xứng đáng hơn với năng lực của em…”
Thân!
Không cần thắc mắc nhiều tôi cũng thầm đoán được chủ nhân của bức thư ấy là ai. Tôi không quan tâm mà xóa ngay lập tức để không phải nhìn thấy nó lại càng thêm khó chịu. Khi ấy tôi chỉ nghĩ đơn giản là cô muốn tôi bỏ qua chuyện bị gạch tên khỏi đội tuyển Văn nên mới nói ngọt như thế. Với bản tính ngỗ nghịch của thằng con trai mới lớn thì chẳng bao giờ tôi chịu nghe lời thuyết phục của bất cứ ai. Tôi vẫn nuôi trong lòng ý định trả đũa sự việc bị cô gạch tên ra khỏi đội tuyển học sinh giỏi Văn. Chắc chắn rằng quyết định của cô có một sự thiên vị nào đó.
Ngày ấy tôi trẻ con lắm, lúc nào cũng cho mình là đúng. Tôi mà ghét ai rồi thì quyết phải tìm cách phá bĩnh cho bằng được. Ngày 20-11 khi lớp tổ chức mua quà sinh nhật cho thầy cô tôi đã ngấm ngầm mang trong mình một kế họach đã được tính kỹ từ trước. Lợi dụng lớp vắng người tôi đã lẻn dùng kéo xén một tà áo dài mà cô bạn thủ quỹ đã đặt may cho cô giáo dạy Văn, người mà tôi vẫn không thể nào làm lành được mỗi khi chạm mặt. Tôi hả hê vì những gì mình đang làm và nghĩ đến cái cảnh lúc cô cầm chiếc áo dài lên với một tà ngắn, một tà dài, lúc ấy chắc chắn tôi sẽ thấy hả dạ vô cùng.
Giờ sinh hoạt khi lớp trưởng lên tặng quà tim tôi cứ đập liên hồi. Tôi cứ nghĩ cô sẽ mang chiếc áo dài ra trước lớp với vẻ mặt giận dữ và quyết truy ra cho bằng được thủ phạm thế nhưng mọi chuyện lại không. Cô nhẹ nhàng đẩy gói áo dài vào sau khi đã xem sơ qua và khen lớp rất có mắt thẩm mỹ, áo dài rất xinh và cô vô cùng thích nó. Tôi đỏ bừng mặt. Cô cố tình như không biết chuyện gì đang xảy ra hay cô vẫn chưa thấy được vết cắt xén trên tà áo…
Một tuần sau đó… Một email với cái tên Comay lại xuất hiện… Tôi hồi hộp mở mail ra và có cảm giác một dòng điện xẹt ngang cột sống.
Comay…
“Con trai thì không nên để trong lòng những chuyện cá nhân. Hãy biết nhìn nhận cái nào là đúng và cái gì nên làm để có được những quyết định sáng suốt…”
Kể từ sau email cuối cùng ấy tôi chẳng bao giờ còn được nhận một dòng email nào nữa. Căn bệnh ung thư của cô đã vào giai đọan cuối, tôi nghe có cái gì đó nghẹn nơi cổ họng nhưng không nói được thành lời. Ngày tôi nhận được tin từ nhỏ lớp trưởng cũng là ngày cô không còn bao giờ đến với lớp và những đứa học trò thân yêu nữa. Tôi khá bất ngờ khi nhận một gói quà từ tay cô bạn lớp trưởng với lời nhắn: “Comay… Con trai yêu hãy làm tốt những gì còn lại nhé!”.
Tôi cố giấu đi dòng cảm xúc đang dâng lên bằng việc lao xe nhanh ra đường. Hai tai cứ ù ù cả lên còn đôi mắt thì không thể nào ngăn được một dòng nước ươn ướt cứ chực trào ra. Gío làm tôi cay xè hay tôi đang khóc???
Tối hôm ấy tôi mở gói quà ra, quả thật đúng như những gì tôi dự đóan, một xấp tài liệu nâng cao Văn học và 4 quyển sách bồi dưỡng năng khiếu. Tôi đặt nó trang trọng lên góc bàn rồi ngồi lặng bên chiếc bàn học khá lâu cho đến khi ngủ quên lúc nào cũng chẳng hay.
Ngày tôi nhận tin báo đọat giải Ba học sinh giỏi cấp Thành Phố môn Văn cũng là ngày bạn bè hòa chung niềm vui với hàng chục lời khen tặng. Khi ấy tôi chỉ mong nhận được một email chúc mừng bắt đầu bằng “Comay” nhưng đợi mãi, đợi mãi cũng chỉ là vô vọng… Gỉai thưởng của tôi làm chấn động khắp các trường xung quanh vì khi ấy khu tôi ở hiếm có ai đọat giải cao trong một cuộc thi cấp thành như thế lắm…
Ba ngày sau khi tôi nhận được tin mừng vì thành tích nổ lực của mình cũng là ngày cô mất. Tôi đã không kịp về với cô lần cuối vì lúc ấy bản tính trẻ con đã kéo tôi cùng mấy đứa trong đội tuyển học sinh giỏi vi vu ra tận Vũng Tàu để ăn mừng chiến thắng.
Một buổi chiều mùa thu… Tôi đặt lên mộ cô một bó hoa màu tím, màu hoa trùng với màu chiếc áo dài mà khi xưa tôi đã xén một bên tà của cô. Dường như ngôi mộ đã lên xanh cỏ, không có ai dọn dẹp, thắp hương, vì một lẽ cô không có chồng cũng không có người thân nào ở Sài Gòn. Tôi chạnh lòng khi nghĩ đến hai từ “con trai” mà cô đã gọi tôi trước lúc cô ra đi mãi mãi và tôi hiểu lí do vì sao cô lại quý tôi đến vậy. Cô vẫn nhìn tôi bằng ánh mặt trìu mến nhưng giờ đây khoảng cách đó dường như rất xa. Vô tận.
Cho đến tận bây giờ khi đã là một cậu sinh viên tôi vẫn không quên lời cô dặn: “Con trai thì không nên để trong lòng những chuyện cá nhân. Hãy biết nhìn nhận cái nào là đúng và cái gì nên làm để có được những quyết định sáng suốt..” Vâng… Con sẽ sống tốt cô nhé! Người mẹ thứ hai…
Áo dài xén tà
Tôi là một thằng con trai như biết bao thằng con trai khác nhưng có một điều khiến tôi nổi bậc hơn họ đó chính là điểm số môn Văn lúc nào cũng cao ngất. Tôi tự hào vì điều đó. Mọi người vẫn hay nghi ngờ về giới tính của những thằng con trai học giỏi Văn như tôi nhưng tôi hòan tòan không quan tâm. Con trai học giỏi Văn thì sao chứ, mỗi người có một thế mạnh riêng và tôi tự tin rằng con đường và môn học mình chọn là đúng.
Ngày ấy điểm số của tôi luôn thuộc hàng Top của trường. Tôi được chú ý như một cây Văn cực “đỉnh” và luôn có mặt trong đội tuyển Văn trong suốt những năm đi học. Có lẽ vì vậy mà suốt một thời gian dài tôi tự mãn và luôn ỷ lại vào sức học của mình. Tôi học tuột dốc môn Toán một cách đáng kể cho đến ngày tôi gặp cô…
DH… Cái tên nghe dịu dàng và thanh khiết như chính con người cô cũng như bộ môn mà cô đang giảng dạy. Cô phụ trách môn Văn học của lớp tôi và chắc chắn rằng sẽ là một trong những giáo viên giúp cho đội tuyển của nhà trường giành chiến thắng trong kỳ thi học sinh giỏi sắp tới. Năm ấy vì quá ỷ lại vào bản thân nên tôi không có tên trong danh sách đội tuyển dự thi chính thức mà người thay thế tôi lại chính là cháu gái của cô. Cũng từ ngày ấy mỗi khi nhắc đến tên cô là tôi ghét cay ghét đắng. Tôi quyết sẽ không bao giờ quan tâm đến cái môn vốn chỉ dành cho con gái này nữa. Một tháng sau, tôi vô tình nhận được email với cái tên khá nhẹ nhàng Comay… Tôi hồi hộp mở mail ra vì đã từ lâu lắm rồi tôi chưa bao giờ nhận được bất cứ một dòng mail nào kể cả bạn bè hay người thân nhất cũng vậy.
Comay…
“Hãy là chính mình em nhé! Là con trai thì cần có bản lĩnh, là con trai không nên để trong lòng những chuyện nhỏ nhặt mà phải biết bỏ qua cái nhỏ để làm những việc to hơn, xứng đáng hơn với năng lực của em…”
Thân!
Không cần thắc mắc nhiều tôi cũng thầm đoán được chủ nhân của bức thư ấy là ai. Tôi không quan tâm mà xóa ngay lập tức để không phải nhìn thấy nó lại càng thêm khó chịu. Khi ấy tôi chỉ nghĩ đơn giản là cô muốn tôi bỏ qua chuyện bị gạch tên khỏi đội tuyển Văn nên mới nói ngọt như thế. Với bản tính ngỗ nghịch của thằng con trai mới lớn thì chẳng bao giờ tôi chịu nghe lời thuyết phục của bất cứ ai. Tôi vẫn nuôi trong lòng ý định trả đũa sự việc bị cô gạch tên ra khỏi đội tuyển học sinh giỏi Văn. Chắc chắn rằng quyết định của cô có một sự thiên vị nào đó.
Ngày ấy tôi trẻ con lắm, lúc nào cũng cho mình là đúng. Tôi mà ghét ai rồi thì quyết phải tìm cách phá bĩnh cho bằng được. Ngày 20-11 khi lớp tổ chức mua quà sinh nhật cho thầy cô tôi đã ngấm ngầm mang trong mình một kế họach đã được tính kỹ từ trước. Lợi dụng lớp vắng người tôi đã lẻn dùng kéo xén một tà áo dài mà cô bạn thủ quỹ đã đặt may cho cô giáo dạy Văn, người mà tôi vẫn không thể nào làm lành được mỗi khi chạm mặt. Tôi hả hê vì những gì mình đang làm và nghĩ đến cái cảnh lúc cô cầm chiếc áo dài lên với một tà ngắn, một tà dài, lúc ấy chắc chắn tôi sẽ thấy hả dạ vô cùng.
Giờ sinh hoạt khi lớp trưởng lên tặng quà tim tôi cứ đập liên hồi. Tôi cứ nghĩ cô sẽ mang chiếc áo dài ra trước lớp với vẻ mặt giận dữ và quyết truy ra cho bằng được thủ phạm thế nhưng mọi chuyện lại không. Cô nhẹ nhàng đẩy gói áo dài vào sau khi đã xem sơ qua và khen lớp rất có mắt thẩm mỹ, áo dài rất xinh và cô vô cùng thích nó. Tôi đỏ bừng mặt. Cô cố tình như không biết chuyện gì đang xảy ra hay cô vẫn chưa thấy được vết cắt xén trên tà áo…
Một tuần sau đó… Một email với cái tên Comay lại xuất hiện… Tôi hồi hộp mở mail ra và có cảm giác một dòng điện xẹt ngang cột sống.
Comay…
“Con trai thì không nên để trong lòng những chuyện cá nhân. Hãy biết nhìn nhận cái nào là đúng và cái gì nên làm để có được những quyết định sáng suốt…”
Kể từ sau email cuối cùng ấy tôi chẳng bao giờ còn được nhận một dòng email nào nữa. Căn bệnh ung thư của cô đã vào giai đọan cuối, tôi nghe có cái gì đó nghẹn nơi cổ họng nhưng không nói được thành lời. Ngày tôi nhận được tin từ nhỏ lớp trưởng cũng là ngày cô không còn bao giờ đến với lớp và những đứa học trò thân yêu nữa. Tôi khá bất ngờ khi nhận một gói quà từ tay cô bạn lớp trưởng với lời nhắn: “Comay… Con trai yêu hãy làm tốt những gì còn lại nhé!”.
Tôi cố giấu đi dòng cảm xúc đang dâng lên bằng việc lao xe nhanh ra đường. Hai tai cứ ù ù cả lên còn đôi mắt thì không thể nào ngăn được một dòng nước ươn ướt cứ chực trào ra. Gío làm tôi cay xè hay tôi đang khóc???
Tối hôm ấy tôi mở gói quà ra, quả thật đúng như những gì tôi dự đóan, một xấp tài liệu nâng cao Văn học và 4 quyển sách bồi dưỡng năng khiếu. Tôi đặt nó trang trọng lên góc bàn rồi ngồi lặng bên chiếc bàn học khá lâu cho đến khi ngủ quên lúc nào cũng chẳng hay.
Ngày tôi nhận tin báo đọat giải Ba học sinh giỏi cấp Thành Phố môn Văn cũng là ngày bạn bè hòa chung niềm vui với hàng chục lời khen tặng. Khi ấy tôi chỉ mong nhận được một email chúc mừng bắt đầu bằng “Comay” nhưng đợi mãi, đợi mãi cũng chỉ là vô vọng… Gỉai thưởng của tôi làm chấn động khắp các trường xung quanh vì khi ấy khu tôi ở hiếm có ai đọat giải cao trong một cuộc thi cấp thành như thế lắm…
Ba ngày sau khi tôi nhận được tin mừng vì thành tích nổ lực của mình cũng là ngày cô mất. Tôi đã không kịp về với cô lần cuối vì lúc ấy bản tính trẻ con đã kéo tôi cùng mấy đứa trong đội tuyển học sinh giỏi vi vu ra tận Vũng Tàu để ăn mừng chiến thắng.
Một buổi chiều mùa thu… Tôi đặt lên mộ cô một bó hoa màu tím, màu hoa trùng với màu chiếc áo dài mà khi xưa tôi đã xén một bên tà của cô. Dường như ngôi mộ đã lên xanh cỏ, không có ai dọn dẹp, thắp hương, vì một lẽ cô không có chồng cũng không có người thân nào ở Sài Gòn. Tôi chạnh lòng khi nghĩ đến hai từ “con trai” mà cô đã gọi tôi trước lúc cô ra đi mãi mãi và tôi hiểu lí do vì sao cô lại quý tôi đến vậy. Cô vẫn nhìn tôi bằng ánh mặt trìu mến nhưng giờ đây khoảng cách đó dường như rất xa. Vô tận.
Cho đến tận bây giờ khi đã là một cậu sinh viên tôi vẫn không quên lời cô dặn: “Con trai thì không nên để trong lòng những chuyện cá nhân. Hãy biết nhìn nhận cái nào là đúng và cái gì nên làm để có được những quyết định sáng suốt..” Vâng… Con sẽ sống tốt cô nhé! Người mẹ thứ hai…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét